Kẻ hiếu thắng tất phải tranh, kẻ tham vinh tất phải nhục.
0
Cùng trong chủ đề:
- Biết đủ thường được vui sướng, hay nhẫn tự khắc yên ổn.
- Đức là cái gốc, của là cái ngọn. Để cái gốc ra ngoài (coi thường cái đức) để cái ngọn vào trong (coi trọng của cải) thì sẽ phải tranh dân đoạt lợi.
- Người quân tử trước hết cẩn thận về đức, có đức là có người, có người là có đất, có đất là có của cải, có của cải là có sử dụng.
- Người ta nhân thì vinh, bất nhân thì nhục.
- Danh dự quá sự thật, nguời quân tử lấy làm xấu hổ.
- Con voi vì ngà, ve sầu vì tiếng, đom đóm vì sáng, mà đều hại thân; cho nên người biết yêu thân, không quý gì tiếng tăm rực rỡ.
- Nghe người ta đồn ở ngoài đường rồi đi đâu cũng loan truyền là bỏ mất đức hạnh của mình.
- Đạo ở gần lại tìm ở xa, việc thiện dễ lại tìm cái khó. Nếu ai cũng thương yêu họ hàng, trọng kính người trên thì thiên hạ thái bình.
- Phàm việc gì mà chịu thiệt, ấy là người tốt; phàm việc chiếm phần hơn, ấy là người xấu.
- Nếu ta làm điều thiện, dù chỉ là học trò nghèo, cũng có người kính phục vì phẩm hạnh. Nếu ta làm điều ác, dù địa vị cực cao, cũng có người phê phán chống lại.
- Bậc hiền giả thân cận mà vẫn kính, tuy sợ hãi mà vẫn yêu, tuy yêu nhưng vẫn nhận ra những điểm xấu, tuy ghét vẫn nhận ra những điểm tốt. Tích tụ mà có thể buông, yên ổn mà có thể biến đổi. Thấy của cải không ham được, thấy khó khăn không tránh né. Không quyết cầu thắng, không cần được chia nhiều.
- Tự khiêm thì người ta càng phục, tự khoe thì người ta càng khinh.
- Vì mình không tranh, cho nên thiên hạ không ai có thể cùng tranh nổi.
- Chớ đem lòng ham mê, say đắm mà tự mình giết mình; chớ đem tiền của bất nghĩa mà giết con cháu; chớ đem chính sự ác mà giết dân; chớ đem học thuật xằng mà giết thiên hạ, hậu thế.
- Người nghĩa không dối mình, người liêm không lấy bậy.
- Người có bao nhiêu của cũng không vừa, thì tham lam đê tiện không biết thế nào mà kể.
- Cậy mình phú quý, học thức mà khinh người, đều là tự mình gây dựng ra tai vạ cả.
- Lòng dục không trừ, thì như con thiêu thân đâm vào lửa, cháy mạng mới thôi; lòng tham không bỏ, thì như con đười ươi thích uống rượu, đổ máu mới thôi.
- Làm điều nhân là do mình, chứ đâu có do người?
- Làm lành mà mong trời báo thì không được phúc; làm ơn mà chực người báo thì không có đức.
- Chớ khoe điều hay, chớ phô công trạng.
- Việc tốt nhất trên thế gian, không gì bằng cứu người nguy cấp, thương kẻ khốn cùng.
- Tấm gương sáng, bụi bặm chẳng làm dơ được. Tinh thần trong, lòng ham muốn chẳng dính vô được.
- Lương tri thấy được lúc độc tri, Ngoài biết ấy ra há biết gì? Ai mà chẳng có lương tri sẵn? Hồ dễ mấy ai biết lương tri?
- Người trí ưa nước, người nhân thích núi; Người trí hoạt động, người nhân yên tĩnh; Người trí sống vui, người nhân sống thọ.
- Có học vấn mà không có đạo đức thì là người ác; có đạo đức mà không có học vấn thì là người quê.
- Ngũ luân năm thứ ở đời Cương thường là gốc xin người nhớ ghi Cương thường chẳng coi ra gì Thì như cầm thú lấy chi làm người Kiến ong còn có chúa tôi Huống người tai mắt trên đời vậy ư Ba cương cùng với chín trù Xưa nay không đổi mặc dù vần xoay
- Biết đủ trong cái đủ của mình thì luôn luôn đủ.
- Ăn ở hết lòng, không có mảy may gian tà gọi là trung. Suy mình ra người để mọi người được đúng địa vị, được những điều mong muốn đó là thứ.
- Tiền của như đất bên đàng, nhân nghĩa mới thực ngàn vàng trong tay.
- Quân tử cử động có thể đời đời làm đạo cho thiên hạ, hành vi có thể đời đời làm khuôn phép cho thiên hạ, nói năng có thể đời đời làm chuẩn tắc cho thiên hạ, người ở xa có trông mong, người ở gần không bao giờ chán.
- Mượn sách của ai, phải nên giữ gìn, thấy rách nát, phải sửa chữa ngay. Đó cũng là một trong trăm nết tốt của sĩ phu.
- Kẻ tự cho mình là giỏi thì tai không nghe được lời khôn lẽ phải nữa.
- Nếu không đố kị không tham cầu thì vì sao mà không tốt?
- Người biết “đạo” tất không khoe, người biết “nghĩa” tất không tham, người biết “đức” tất không thích tiếng tăm lừng lẫy.
- Đạo luôn gần gũi người đời, Những ai lập đạo xa vời chúng nhân, Hiếu kỳ, lập dị, là nhầm.
- Đạo người quân tử là: nhạt nhưng không chán, giản dị nhưng có văn vẻ, ôn hòa mà hữu lý, biết gần gũi những chỗ xa xôi, biết gốc nguồn phong hóa, biết những cái rõ rệt của những chỗ nhỏ nhặt, như thế mới có thể nhập vào cõi của đức vậy.
- Làm thầy thuốc lầm thì giết một người. Làm thầy địa lý lầm thì giết một họ. Làm thầy chính trị lầm thì giết một nước. Làm văn hóa lầm thì giết cả một đời.
Gửi bình luận!